Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Truyện đang-suy-nghĩ tên 5

Chương 5 :  ĐƯỢC CỨU

Phương Linh lập tức khựng lại.Cả đám người ăn mặc lộng lẫy đẹp đẽ thốt nhiên đều tập trung ở người vừa phát ra tiếng nói. Cao Triết mặt mày tuy không để lộ cảm xúc gì nhiều nhưng nhìn cái ánh mắt như có lửa của hắn, đến kẻ khờ cũng biết hắn đang tức giận ( cường độ sử dụng nghệ thuật “nói quá” của tác giả ngày càng cao ). Cô quả tình không đủ dũng khí để quay lưng lại nhìn hắn. Mọi mạch máu trong người cô, khi vừa nghe tiếng hắn gọi,đã đông cứng từ lúc nào.


Tình thế của Phương Linh thật sự tiến thoái lưỡng nan, chạy đi cũng không xong mà đứng lại thì càng chết.  Bầu không khí đặc sệt đến nghẹt thở khiến đầu óc cô váng vất. Trong lúc Phương Linh còn đang không biết làm sao cho phải thì cô nhận ra có bóng người bước tới đứng trước mặt mình, choàng hờ lấy vai cô và thản nhiên…kéo vào lòng. Còn chưa kịp định thần xem kẻ nào to gan dám làm trò đó giữa chốn đông người thế này thì kẻ đó lên tiếng:

- Chà chà,Cao Triết, cậu bắt nạt gì bạn gái của tớ đấy ? – Phương Linh nhận ra giọng nói này. Cái giọng bông đùa cợt nhã không lẫn vào đâu được. Hoàng Quân, tên lăng nhăng hám gái đáng ghét.  Vừa nhận ra “kẻ lạ mặt”, Phương Linh lập tức vùng vẫy, tỏ ý chống đối nhưng cái cánh tay tưởng như đang khoác hờ lỏng lẻo trên vai cô kia, thực chất lại cứng như gọng kiềm, khiến Phương Linh không thể thoát ra.
- Muốn rời khỏi đây không ? Muốn thì làm theo lời anh, đừng có bướng. – Hoàng Quân ghé vào tai Phương Linh, nói khẽ. Khác xa với giọng điệu đùa cợt ban nãy, giọng Hoàng Quân lại tỏ ra nghiêm trang và lạnh lẽo kì lạ. Nếu hắn không đứng ngay trước mặt cô thế này, có chết cô cùng không tin hai giọng nói đều là của cùng một người. Cô còn được lựa chọn sao ? Dẫu sao cô cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, bản lĩnh thấp kém,không muốn cũng đành chịu. Phương Linh đành nhắm mắt xuôi tay cho Hoàng Quân muốn làm gì thì làm.
- Bạn gái ?  Nếu tớ nhớ không lầm thì đêm qua tớ vẫn còn thấy cậu đi chung với cái cô Julia nào đó mà ? Chẳng lẽ chỉ qua một đêm mà cậu đã thay bạn gái nhanh thế ư ? – Cao Triết nhếch mép cười đáp trả. Cả đám đứng xung quanh lại lần nữa lại xôn xao lên. Julia chẳng phải là cái cô người mẫu hay đến trường quấn lấy Hoàng Quân đó sao ? Nghe nói tình cảm của họ cũng rất tốt, sao lại đột ngột thay bạn gái ? Chẳng lẽ Trần Phương Linh kia là kẻ thứ ba ?
- Cao Triết, đâu phải cậu mới biết tớ ngày một ngày hai ? Tớ đây vốn là kẻ say mê cái đẹp, thứ gì đẹp chắc chắn không qua tay kẻ khác thu nhận. Thay bạn gái mới sau một đêm, có gì lạ ? – Hoàng Quân lại giở giọng hám gái lộ liễu, tay nghịch mấy lọn tóc của Phương Linh khiến cô có cảm giác người như nổi gai, rùng mình liên tục. Ngưng một lúc, Hoàng Quân lại tiếp tục – Mà nãy giờ cậu chưa trả lời tớ, cậu bắt nạt gì bạn gái tớ thế ? – vẫn ôm lấy Phương Linh, hắn cố tình nhấn mạnh từ “bạn gái” với  vẻ trêu tức. Lần này thì Cao Triết dường như bị chọc tức thật. Hắn nghiến răng khe khẽ, mắt đầy sát khí. Tuy nhiên, tất cả những biểu hiện đó dường như  chỉ lộ ra trong phút chốc, kẻ không tinh mắt thì không tài nào thấy được là hắn đang nổi trận lôi đình đến tột đỉnh. Ánh mắt Cao Triết lại dần trở nên dịu dàng phẳng lặng, hắn cười cười :

- Bắt nạt gì đâu ? Biết  bạn gái của cậu là sinh viên mới, định gọi lại chào hỏi vậy thôi mà ! – Cao Triết nói. Lời nói của hắn đột nhiên khiến Phương Linh cảm thấy chua xót. Giờ đây trong lòng hắn, cô cũng chỉ là một con nhỏ sinh viên mới nào đó có gắn mác “bạn gái Hoàng Quân” thôi ư ? Mắt cô hơi nhòe nước.
- Vậy ư ? – Hoàng Quân tỏ vẻ nghĩ ngợi rất kịch rồi cao giọng – Thôi, nếu không có gì thì mời mọi người tiếp tục vui vẻ, bọn tôi có việc, đi trước hén ! – Hoàng Quân nói rồi nhanh chóng túm lấy tay Phương Linh kéo đi, để mặc Cao Triết đứng đó, nhìn theo bóng dáng Phương Linh. Cuối cùng, số phận trớ trêu lại để hắn gặp lại cô trong cái tình trạng này. Cái suy nghĩ về sau không thể gặp lại Phương Linh đã đeo bám và hành hạ hắn cả tháng này, khiến hắn không lúc nào yên. Hắn đã nghĩ khi gặp lại cô, hắn sẽ vui ra sao, tâm trạng sẽ tốt ra sao, Phương Linh cũng sẽ như thế. Nhưng cuối cùng, khi đối diện với cô ngày hôm nay, mọi thứ đã đi ngược lại sự tưởng tượng của hắn. Phương Linh trông xinh đẹp hơn với mái tóc màu nâu ấm áp và gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Đã quen với một Phương Linh  thời còn là học sinh lớp 12, với gương mặt mộc giản dị, Cao Triết suýt nữa đã nhận không ra cô. Giây phút ánh mắt cô lướt qua, đem theo chút gì đó vừa sửng sốt, vừa chua xót, tim hắn như ngừng đập. Hắn không quan tâm việc Hoàng Quân đột nhiên xuất hiện, làm mọi việc chỉ để đưa Phương Linh đi.Việc hắn không ngờ nhất chính là việc Phương Linh quay đầu bỏ chạy. Hắn đã làm gì để khiến Phương Linh không thể nhìn hắn thêm lần nào nữa ? Có phải quyết định của hắn tối hôm đó là sai lầm ? Hắn đã làm cô tổn thương ? Những câu hỏi không đầu không đuôi cứ quay mòng mòng trong đầu, khiến hắn nhức nhối. Hắn những muốn đuổi theo nhưng hắn lại không thể. Đuổi theo ? Để cô lại bỏ chạy sao ? Hôm nay, hắn đau lòng như vậy là đủ lắm rồi, không thể chịu thêm được nữa. Cao Triết trân trối nhìn theo bóng dáng cô đang dần mất dấu.

----------------------------------

- Phù, cuối cùng cũng thoát được ! – Hoàng Quân thở phào nói, quay sang nhìn Phương Linh – Em phải cảm ơn anh… - hắn đang nói thì đột nhiên nín bặt,giật mình phát hiện cô gái mới vừa được hắn “ cứu thoát”  đang cúi gằm mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ từng giọt trên nền đất xi măng xám xịt. Đôi vai Phương Linh run lên, những tiếng nấc như kìm nén lâu lâu lại phát ra.

- Lỡ khóc rồi thì khóc cho lớn lên ! – hắn ngẩn ra hồi lâu,nói như ra lệnh rồi để mặc Phương Linh khóc nức nở. 10’ sau, khi đứa con gái kia đã bắt đầu chấm dứt cảnh sụt sùi, Hoàng Quân mới chìa tờ khăn giấy cho cô, nói giọng bỡn cợt :
- Khóc đã chưa ? Khóc cái gì ? Đừng có nói là bị anh ôm có một cái mà khóc đó nha ? Em là con gái thế kỉ bao nhiêu rồi ? Với lại, bao nhiêu đứa con gái mong được anh đây ôm một cái mà không được đó ! Em như vầy là hơn đứt khối người rồi ! – hắn cười cười.
- Anh nghĩ anh xứng sao ? Tưởng bở. – Phương Linh không khách sáo giựt lấy tờ khăn giấy trong tay Hoàng Quân, chậm chậm nước mắt, miệng phát ra một câu sắc như lưỡi dao. Cũng may hôm nay cô sử dụng mỹ phẩm trang điểm loại không thấm nước, chứ không chắc cô không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
- Không cảm ơn thì thôi, còn nói những lời cay nghiệt làm đau lòng người ta nữa…- hắn giả vờ tỏ vẻ thê thảm, cắn cắn môi ra chiều oan ức lắm. Nếu mấy đứa con gái khác, thấy cái mặt hắn lúc này, chắc chắn phải mềm lòng mà xin lỗi hắn rối rít. Cũng khó trách, Hoàng Quân mang một phong cách rất lãng tử, gương mặt không chê vào đâu được, thật sự là tuấn tú trong số tuấn tú. Nhất là ánh mắt tà mị và khóe miệng khi cười tạo thành một đường cong hoàn hảo, thực tế là khó mà cưỡng lại ma lực phát ra từ người hắn. Đáng tiếc, Phương Linh của chúng ta lại là ngoại lệ trong số ngoại lệ. Cô không tỏ vẻ gì là để ý đến vẻ mặt của hắn, lạnh nhạt vào thẳng vấn đề :

- Sao anh lại giúp tôi ? – cô thản nhiên. Cô muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này càng nhanh càng tốt. Đối với mấy kẻ như Hoàng Quân, đứng gần một giây thôi cũng khiến cô thấy không khỏe. Trong phút chốc, cô gái mà cách đây chưa đầy 15’ còn trông mỏng manh thê thảm như một thứ đồ dễ vỡ, khóc nức nở trước mặt Hoàng Quân, phút chốc đã trở lại vẻ sắc sảo, lí trí như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hoàng Quân thầm cười khổ trong bụng, mỹ nhân thật khiến người ta đau buồn, mới đây còn ngoan ngoãn nghe lời, giờ đã trở mặt vô tình rồi !
- Vậy em nghĩ thử xem sao anh lại làm vậy ? – hắn hỏi lại cô, giọng điệu bông đùa gian xảo,thừa  lúc Phương Linh chưa kịp phản ứng thì áp cái khuôn mặt đẹp đẽ kia lại gần mặt cô,cách mặt cô chưa đầy 2cm, hơi thả hắn phả vào má cô, đầy ám muội.
- Mà thôi,bây giờ tôi cũng không có hứng thú với chuyện lí do lí trấu gì đó của anh.Tôi không cần biết là anh có ý đồ gì hay rỗi hơi thích giúp đỡ người khác, dù tôi biết ý thứ hai nghe có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng nói chung, chuyện của tôi, đừng xen vào. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. – Phương Linh thẳng thừng gạt cái mặt Hoàng Quân qua một bên, quay lưng định bước đi.
- Anh thừa biết, em và Cao Triết của chúng ta không chỉ là dạng ngưởi quen tầm thường. Có vẻ như khoảng thời gian hai người quen biết nhau ở nhà ông Cao Minh quả là không tồi, phải không ? – Hoàng Quân vẫn đứng yên, miệng thả ra từng chữ thong thả. Phương Linh dừng bước.
- Anh thì biết gì ? Đừng tỏ ra như mình hiểu hết mọi thứ có được không ? Tôi rất lấy đó làm khó chịu. Thôi không nói nữa, chấm dứt ở đây đi. – Phương Linh quay lại, mắt ánh lên những tia nhìn phức tạp.
- Thôi thôi được rồi…Đừng có cáu lên như thế, Phương Linh. Ừ, thì anh không biết gì hết, bỏ qua, bỏ qua đi. Mà anh nói này, sao với ai em cũng không thân thiện mà riêng anh là em lại nhát gừng như thế ? Anh buồn em quá… - Hoàng Quân nhăn nhó.
- Tự coi lại mình trước khi đặt câu hỏi ! – Phương Linh thốt lên, rồi trước khi quay lưng đi thẳng còn quẳng lại cho hắn một câu xanh rờn – Đừng có xưng “anh” – “em” với tôi ngọt xớt vậy, nghe nổi gai quá !

Hoàng Quân nhìn theo Phương Linh cho đến khi chiếc taxi cô vừa lên mất dạng. Hắn nhếch mép cười. Hắn được rèn luyện đủ lâu để nắm bắt được mọi biến hóa cảm xúc trên khuôn mặt người khác. Cao Triết ban nãy chắc là đã bị hắn chọc cho tức chết rồi ! Trần Phương Linh kia cũng quả là thú vị hiếm thấy, dù khi vừa nghe đến tên Cao Triết và Cao Minh, ánh mắt có hơi rối loạn,căng thẳng nhưng cũng  có thể nhanh chóng điều khiển thế cuộc. Càng lúc hắn càng hứng thú với trò chơi đầy gây cấn hấp dẫn này.

Một trò chơi hay, không thể thiếu những người bạn cùng chơi bản lĩnh.

( đón xem chương 6 )

4 comments:

Violet ♥ nói...

Gây cấn thật :-? tớ có vẻ thích Hoàng Quân đấy =)) ~ nhưng tớ vẫn ủng hộ Cao Triết hơn :") ~ thiên hạ đồn là sắp có 2 thèng con trai khổ vì 1 nhỏ con gái rùi =)))))))) há há há há >:) ~ à, cái chap này viết nương rùi đó =)) ít nhất là ko tới khúc gây cấn mà cắt ngang =))

Vicky :) nói...

tình tay 3 ko có cửa anh Hoàng Quân =)))))

mắm xD~ nói...

nhỏ Phương Linh này đúng là dữ thật =))))
xem ra kiểu này thg Hoàng Quân cũng khoái cho coi =P~
mà sai vài chỗ đó nha ;;) Phương Linh mà ghi có Phương không thôi là sao :">

hehehe coi típ chap 6 :x

Vicky :) nói...

Ủa, có hả ta =p~ Để sửa :))
Dữ đâu mà dữ, cái này là cá tính :">

Đăng nhận xét