Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Truyện đang-suy-nghĩ tên 6

Chương 6 : MÀN KỊCH 

Phương Linh bước chậm rãi vào trong sảnh chính. Nếu không có mấy tiếng xì xào, bàn tán xung quanh, chắc cô cũng sẽ tự lừa gạt bản thân rằng sự việc tối qua chỉ là một cơn ác mộng điên cuồng. Mặc kệ, Trần Phương Linh từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ hãi ai bao giờ, nói đi, nói cho đã đi, lũ lắm lời. Tất cả cũng tại hai người Cao Triết và Hoàng Quân, dính vào họ đúng là sự sai lầm nghiêm trọng nhất cuộc đời cô. Càng nghĩ càng tức, Phương Linh vùng vằng đi vào trong giảng đường.

Cách cửa giảng đường còn mấy bước, cô đã thấy Tiểu Vũ đứng chờ cô với vẻ sốt ruột. Tiểu Vũ định mở miệng ra nói thì Phương Linh đã lập tức phán ngay

- Đừng hỏi, hôm qua chẳng có gì hết. Tớ sẽ nói rõ ràng với cậu sau. Đi vào lớp ! – Phương Linh gằn mạnh ba chữ cuối. Tiểu Vũ đột nhiên níu cô lại, nhăn nhó.
- Không phải !!!! Cái đó ai thèm hỏi giờ này ! Tình trạng hiện tại còn dầu sôi lửa bỏng hơn nữa cơ !!! “ Của nợ” của cậu đang ngồi một đống trong giảng đường kìa! – Tiểu Vũ vừa nói vừa lấy ngón tay cái chỉ vào trong. Phương Linh nhìn theo hướng tay của cô bạn. Kẻ đó ngồi quay lưng về phía họ, dáng người quen thuộc nhưng nhất thời cô không nhớ ra đó là ai. Xung quanh kẻ đó, mấy đám con gái đứng bàn tàn xôn xao. Là ai nhỉ ? Liệu…có phải Cao Triết không ? Đầu cô đột nhiên xuất hiện cái tên đó. Cô cũng không rõ. Cô đang mong chờ cái gì ? Phương Linh vừa đi vào trong giảng đường vừa nghĩ ngợi, hơi thở cũng dường như chậm lại. Lúc cô chỉ còn cách kẻ đó có hai bước chân thì hắn quay người lại.
- Lại tới đây làm gì ? Hôm qua chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao ? – Phương Linh nén tiếng thở dài thất vọng, buông một câu lạnh như tiền. Hóa ra đúng là “của nợ” thật, Hoàng Quân. Cô vừa nghĩ vừa kéo Tiểu Vũ tìm chỗ ngồi, bỏ mặc hắn.
- Đừng lạnh lùng với anh ! Dù sao chúng ta xem như cũng có quen biết, đừng đối xử với anh như thế ! – Hoàng Quân không yên phận, tiếp tục bước đến ngồi cạnh Phương Linh.
- Làm ơn, chỗ đó của em, bước ra khỏi đó ngay. – Tiểu Vũ từ đâu bước tới, vỗ bộp một cái đau điếng lên vai Hoàng Quân. Cô bạn của cô, ghét nhất là hàng “ chỉ có thể ngắm, không thể dùng” như Hoàng Quân, thấy hắn lảng vảng trước mắt khó tránh sinh lòng bực bội mà “chịu khó” mạnh tay vài phần. Hoàng Quân nhăn nhó xoa xoa cái vai đau, nhưng cũng lì lợm không vội đứng dậy ngay, quay qua nói nhỏ với Phương Linh:
- Thôi, bây giờ hàn huyên tâm sự có vẻ không tiện, hẹn gặp em giờ ăn trưa nhé ! – nói rồi đứng dậy bỏ đi, trước khi rời hẳn còn quẳng lại một nụ cười mê hồn làm cả đám con gái xung quanh la hét rộ cả lên.

Làm loạn đã đời rồi chỉ biết phủi mông bỏ đi.

-------------------------------------------------------

Giờ ăn trưa.
Tiểu Vũ cùng Phương Linh vừa đi vừa cười nói rôm rả rời khỏi giảng đường. Chiều nay họ vẫn còn giờ học nên đành ở lại trường ăn trưa. Hai cô gái, một cô thanh tú trẻ trung, một cô trong sáng dễ gần, thật khiến người ta muốn lân la làm quen, yêu chiều hết mực. Hai cô đi trên đường dẫn đến nhà ăn, không biết đã thu hút bao nhiêu cặp mắt tò mò của mọi người. Nhiều người nhận ra Phương Linh trong bữa tiệc càng khiến mức độ bàn tán càng xôn xao bội phần.

- Mặt tớ có dính gì không ? – Tiểu Vũ ghé tai Phương Linh nói nhỏ
- Không, sao vậy ? – Phương Linh hỏi
- Sao nãy giờ nhiều người nhìn bọn mình vậy ? – Tiểu Vũ lén lút nhìn xung quanh
- Kệ họ. – Phương Linh phất tay. Chắc lại xôn xao chuyện bữa tiệc hôm qua chứ gì. Cô đã muốn quên mà họ vẫn cứ khơi gợi. Thật khiến người ta trong lòng có cái gai. Nói rồi Phương Linh lại kéo tay Tiểu Vũ bước đi, nhanh chóng ăn trưa xong rồi tìm chỗ nào yên tĩnh để đỡ cảm thấy khó chịu.
Hai người vừa bước vào khuôn viên của nhà ăn, lập tức nghe có tiếng người gọi í ới. Không hẹn mà gặp, Phương Linh và Tiểu Vũ đều đưa mắt nhìn nhau, ngán ngẩm nhận ra chủ nhân của giọng nói tai tiếng nọ.
-A, chúng ta đã gặp lại ! Phương Linh còn đem theo bạn này, đây chẳng phải là tiểu mỹ nhân mà anh đã gặp trong giảng đường sáng nay sao ? – Hoàng Quân bước tới, vừa nói vừa thừa dịp đặt tay lên vai Tiểu Vũ
- Xin lỗi, em đây không phải tên “ tiểu mỹ nhân” gì đó, em đây tên gọi là Tiểu Vũ. Chào anh Hoàng Quân, nghe đại danh đã lâu. – Tiểu Vũ vờ tỏ vẻ lịch sự gần gũi, ngay lập tức đánh cái “chát” lên bàn tay thối tha dám cả gan đụng chạm cô giữa ban ngày ban mặt của hắn. Hoàng Quân nhăn mặt, nén đau, cố giữ nụ cười méo mó, nhỏ giọng :
- Không biết hai mỹ nhân có ngại để anh mời cơm hôm nay không ?
- Rất ngại là đằng khác. Tiểu Vũ, chúng ta đi. – Phương Linh nói một hơi, nắm tay Tiểu Vũ lôi đi. Nhưng chưa kịp đi, bàn tay Hoàng Quân đã như dính keo, bám chặt lấy tay cô không buông, sức mạnh không biết từ đâu ra, lôi tuột cô về phía hắn, Tiểu Vũ bản thân đang bị Phương Linh tóm lấy tay, đương nhiên không thoát khỏi việc cùng chung số phận. Hai cô còn chưa định thần lại thì đã bị hắn đẩy đến trước một cái bàn lớn, do nhiều bàn ghép lại mà ra. Xung quanh bàn hầu như đã kín chỗ, mọi người đang ngồi vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, thấy Hoàng Quân tới cũng không kiệm nụ cười, chào hắn vui vẻ. Hoàng Quân cũng cười đáp lại, nhanh chóng ấn Phương Linh và Tiểu Vũ xuống hai cái ghế trống rồi ngồi xuống ngay cạnh. Không đợi mọi người lên tiếng thắc mắc, hắn hoan hỷ giới thiệu :

- Ở đây đều là những nhân vật tài năng nhất của khoa Ngoại thương chúng ta. Không phải là thủ khoa, á khoa cũng là tài nam, tài nữ. Đây là Phương Linh – một trong ba thủ khoa đồng điểm của khoa chúng ta năm nay và Tiểu Vũ – bạn của Phương Linh . Mọi người làm quen với nhau đi. – Hoàng Quân vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Phương Linh và Tiểu Vũ chào họ. Hai cô gái đành máy móc, gật đầu chào.
- Hai em gái đều nhan sắc không thể xem thường nha – mọi người ngồi xung quanh bình phẩm
- A, em gái này thiệt là quen mặt. Có phải là cô gái hôm qua ở bữa tiệc ? – một giọng nữ cao vang lên, tập trung mọi sự chú ý. Phương Linh đưa mắt nhìn. Đó là một có gái trẻ trung, hình như lớn hơn cô. Mái tóc uốn quăn thời thượng, trang điểm trang nhã nhưng có phần kĩ càng hơi quá khiến cô ta trông hơi già trước tuổi. Cô gái nọ ngồi đối diện Phương Linh, phía bên kia bàn, đôi mắt sắc sảo long lanh lạ thường.
- Ngọc Di quả là tinh mắt nha ! Đúng là em Phương Linh đây mười phần giống cô gái hôm qua, đích thị là bạn gái mới của Hoàng Quân. Hôm nay trông lạ quá, suýt nữa nhìn không ra – mọi người ngồi xung quanh dường như vỡ lẽ, “à” lên một tiếng rồi hưởng ứng xôm tụ.
- Mọi người nhận không ra cũng phải ! Phương Linh của tôi quả thật nhan sắc mỹ miều nhưng trước giờ không quen khoa trương, chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ rồi ! – Hoàng Quân phất phất tay, ra chiều “ ta đây biết hết “. Phương Linh bị mấy lời không biết xấu hổ của hắn làm cho ngao ngán, chỉ đành thầm than trời trong bụng.
- Chào hai em, chị là Triệu Ngọc Di, rất vui được làm quen với hai em, nhất là Phương Linh – Ngọc Di bỏ ngoài tai lời lẽ bông đùa của Hoàng Quân,chìa đôi tay thon dài, trắng như sứ ra trước mặt hai cô – Phương Linh đây quả là “tài sắc vẹn toàn”, vừa xinh đẹp lại có năng lực xuất sắc như vậy, thật khiến chị đây ghen tị - Ngọc Di nói. Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tuy vậy, Phương Linh lại cảm thấy ẩn trong thanh âm mê người kia dường như còn có ít nhiều gai nhọn sắc bén, có thể thừa dịp người khác lơ là mà đâm một nhát. Ngọc Di này, cũng chẳng phải người hiền lành gì. Nghĩ vậy nhưng Phương Linh vẫn lịch sự bắt lấy tay người đối diện.
- Hôm qua, Triết quả thực đã làm em sợ rồi….- dừng một lúc, Ngọc Di đột nhiên lên tiếng. Phương Linh trong lòng tự nhiên không vui, chùng xuống một cái. Gọi tên hắn thân mật như vậy, chắc cũng không phải mối quan hệ bình thường. Phương Linh định đáp trả thì tự nhiên Ngọc Di ngước mắt lên, mặt hớn hở
- A, Triết, anh đến rồi à ? Trễ quá, xong việc chưa ? Anh ăn gì chưa ? – Ngọc Di đứng dậy, khoác tay Cao Triết vừa mới đi tới.  Phương Linh xoay người lại nhìn hắn. Cao Triết thấy cô thì hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng giữ vẻ bình thản, ngồi xuống chỗ Ngọc Di vừa đứng lên:
- Sao bạn gái của Hoàng Quân lại ở đây ? – hắn ném cái nhìn mỉa mai về phía Hoàng Quân
- Dẫn đến giới thiệu mọi người. Dù sao cũng đã là “người nhà” – Hoàng Quân đáp trả. Cao Triết đó giờ nổi tiếng đối đáp sắc bén, chưa thua ai bao giờ, hôm nay tự nhiên nín thinh. Hoàng Quân nhăn răng cười đắc ý.
- Triết của chị hôm qua nếu có làm gì khiến em buồn lòng thì em bỏ qua nhé. Ngày thường anh ấy thân thiện với mọi người lắm, hôm qua chắc chỉ là hiểu lầm. – Ngọc Di đi tới, thản nhiên đặt hai tay lên vai Cao Triết. Hắn cũng chả phản ứng gì. Phương Linh trong lòng không thoải mái, đưa mắt về phía Cao Triết

- Không sao, em đó giờ không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt, chị yên tâm – Phương Linh lạnh lùng buông một câu, mặt không tỏ cảm xúc gì. Không khí xung quanh đột nhiên đông cứng. Hoàng Quân liếc sang cô. Mỹ nhân, mỹ nhân, lại thế nữa rồi. Có phải đã ghen lồng ghen lộn lên rồi không ? Tiểu Vũ cũng hốt nhiên không dám nói năng gì. Mọi người xung quanh cũng hết hồn mà chậm đi một nhịp thở. Em gái hậu bối, thật khiến họ mở rộng tầm nhìn. Một câu nói đơn giản mà ngữ điệu sắc bén như dao cạo, không chừng lấy mạng người được luôn đó nha. Cao Triết lặng thinh, không nói gì, duy có nét mặt là thập phần xuống sắc khó coi. Gặp lại hắn mà nhỏ nhặt ư ? Con nhỏ này ngày càng to gan,coi hắn không ra gì !

Không để ý đến nét mặt tối sầm của Cao Triết, Phương Linh vỗ vai Tiểu Vũ, đẩy ghế đứng dậy

-Chiều nay tụi em còn có giờ học, em xin phép đi trước – Phương Linh chào
- Ừ, hôm khác gặp lại các em – mọi người vui vẻ đáp
- Tạm biệt em, Phương Linh – Ngọc Di đưa mắt về phía cô, nở nụ cười thân thiện đầy thâm ý.
- Em đi vội vậy, chưa ăn gì hết mà ? Có muốn ăn gì không, anh mua ? – Hoàng Quân tỏ vẻ quan tâm giả tạo, mặt dày không biết xấu hổ đến phút cuối
- Không cần. Em đi trước – Phương Linh từ chối thẳng thừng rồi quay đi. Tiểu Vũ cũng lễ phép chào rồi nối gót.
Cao Triết nhìn theo bóng Phương Linh. Cô lại quay lưng về phía hắn. Một lần nữa, hắn lại để vuột mất cô. Cảm giác bất lực hắn tưởng đã mất đi bấy lâu, đột nhiên hiện hữu. Phương Linh là người thứ ba khiến hắn có cảm giác đó. Đối với hắn, việc không thể níu giữ những người thân yêu bên cạnh mình, khiến hắn cảm thấy mình thật vô dụng. Hắn cảm thấy chua xót.

Hoàng Quân dửng dưng ngồi nhìn cảnh tượng trước mắt, thích chí như đang xem một vở kịch. Một vở kịch mà hắn chính là đạo diễn kiêm luôn khán giả ngồi xem. Vở kịch hay này vẫn chưa thể kết thúc, một khi Hoàng Quân hắn còn muốn tiếp tục. Kết cục lúc nào, viên mãn hay chia xa, tất cả nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

“Phương Linh, có trách thì trách em, yêu ai không yêu, lại động lòng với Cao Triết. Anh cũng không muốn lôi em vào cuộc đâu…Coi như em xúi quẩy !” – hắn nghĩ thầm. Ánh mắt tà mị càng trở nên thâm sâu khó lường.

Tất cả, chỉ mới bắt đầu.

( đón xem chương 7 )

4 comments:

Violet ♥ nói...

thì ra anh Hoàng Quân là một thèng đểu =)) thôi kệ, có hài để xem =)) Bà chị Ngọc Di xem bộ cũng ko vừa =)) hé hé =)) Phương Linh đúng là ko phải dân bình thường mà =)) Phần này có vẻ ko kịch tính lắm nhỉ :-? anw, cứ tiếp tục x)

Vicky :) nói...

Ừh, phần này kiểu như phần nối thôi, không kịch tính cũng không lạ. Đại để là làm lộ một chút manh mối về thân phận của Hoàng Quân :)

mắm xD~ nói...

Phương Linh đúng là number 1 mà =))))) <3
còn Hoàng Quân thì khỏi nói r == lừa tình tư tưởng ft đểu cáng =)))
con vẫn thấy tội nghiệp Cao Triết nhất :(

anh ơi cố lên :x =))))))))))))

Vicky :) nói...

Hoàng Quân không xấu xa quá đâu con :"> Nói chung là giai đệp không có tội :">

Con bé Phương Linh đáo để lắm :"> Bé Cao Triết chương này đúng là phải chịu ủy khuất rồi :-<

Đăng nhận xét