Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Truyện ngắn

*Truyện buồn mà không thảm :) 
Viết một lèo từ hơn 3 tiếng đồng hồ. Enjoy it :D

MỖI NGÀY MỘT CHÚT, HÃY YÊU EM ÍT ĐI NHÉ ANH !





 Anh gì đó ơi, chúng ta….quen nhau nhé !”
Chàng trai rời mắt khỏi quyển sách trên tay, đưa mắt nhìn về phía người vừa mới nói chuyện với mình.
Cô gái lạ mặt, anh chưa hề gặp cô ấy trước đây.
…. mái tóc dài hơi rối, bay bay theo chiều gió thổi…
….đôi mắt màu nâu nhạt dịu dàng nhìn anh chăm chú…
….nét mặt trầm ổn không chút biến động đối diện anh, cứ như đang đối mặt với một người quen lâu năm…
….môi cô hơi cong, thoáng nét cười, nụ cười trong trẻo như  bầu trời thu….
....hướng đứng hơi ngược sáng khiến cô trông có vẻ mờ ảo và thánh thiện như một nhân vật thần kì nào đó  mà anh chưa từng đọc được hay nghe kể từ bất kì câu chuyện thần thoại nào…
Tất cả những điều đó thu hút anh.
Và trước khi anh nhận thức được sẽ làm gì tiếp theo, anh nghe giọng mình đáp lại.
“Được thôi.”
------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng…năm…
Em của anh.
Anh từ lâu đã muốn kể em nghe một chuyện này.  
Hãy kiên nhẫn đọc hết đến tận chữ cuối cùng em nhé !
Nhớ là đừng để sót từ nào đấy !
Anh có người yêu. ( khoan giận đã, anh đã nói là em hãy đọc hết đi mà ! )
Người yêu của anh không hẳn là một cô gái đẹp xuất sắc, nhưng anh biết chắc, không ai thay thế được cô. Vào cái ngày anh đáp lại cô, anh biết mình không còn là một cá thể đơn lẻ, cô độc. Cô bước vào cuộc sống của anh. Nhẹ nhàng mà bất ngờ, làm vô hiệu hoá mọi phòng bị nơi trái tim anh. Cô mê hoặc anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chả hiểu sao người ta vừa mới tỏ tình với anh xong, anh lại yêu ngay mới chết chứ !
Anh có người yêu.
Người yêu của anh là một cô gái ngọt ngào. Anh tự hỏi điều gì đã khiến cô đáng yêu đến vậy. Có thời gian anh đã tự hỏi mình đến mức phát điên ( anh biết em đang cười anh khờ, anh biết hết ! ) Nhưng giờ thì anh khôn ra rồi, anh mặc kệ. Anh cứ yêu. Yêu tha thiết.
Anh có người yêu.
Anh yêu mọi thứ thuộc về cô.
Yêu mùi hương trên tóc cô. Dù cô cũng chỉ dùng một loại dầu gội bình thường như bao cô gái khác nhưng khi mùi hương đó thuộc về cô, anh đều tin là nó chỉ có một không hai.
Yêu hơi thở đều đặn phả vào ngực anh mỗi khi anh ôm lấy cô. Anh cảm thấy được sưởi ấm, ấm tận trong tim.
Và anh còn yêu…yêu nhiều…và nhiều hơn thế nữa.
Và em biết không ? Trùng hợp làm sao khi cô ấy chính là em. (đó đúng là từ “em” đấy em à,đừng có đọc lại nữa, em không đọc lầm đâu ! )
Kí tên : Anh “
----------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng…năm…
Anh của em.
Em thật chẳng hiểu sao ngày đó lại tỏ tình với anh. Em thề là trước lúc đó, đến nghĩ em còn không dám nghĩ nữa là.
Người ta thường nói, trong tình yêu, ai tỏ tình trước là người chịu thiệt thòi. Em không thích chịu thiệt thòi chút nào. Hay bây giờ em quay ngược thời gian lại rồi anh chạy đến tỏ tình với em trước nhé ? ( em biết anh đang phản đối ! Hãy tập chiều chuộng em hơn đi nào ! )
Em không thích làm nũng. Em cảm thấy chuyện đó thật không hợp với em. Nhưng em xem phim thấy nhân vật nữ chính mỗi lần làm nũng với bạn trai cũng đều đạt được mục đích, “ công thành danh toại”  hết nên em tò mò đang muốn làm thử. Em có nên thử với anh không nhỉ ? Thật ra, em chọn được cặp đồng hồ đôi kia kìa, đẹp lắm….( dãn chân mày ra đi anh, nhăn nhó mau già lắm ! )
Anh là người đàn ông lí tưởng nhất của em ( tất nhiên là sau bố em )
Anh à, anh yêu em nhiều không ?
Đừng có gật đầu lia lịa thế, em đang định bảo anh nếu yêu nhiều quá thì hãy yêu ít lại đi thôi.
Mỗi ngày một chút, hãy yêu em ít đi nhé anh.
Anh hỏi em vì sao á ?
Thì anh yêu em ít đi rồi, em mới có thể yêu anh nhiều hơn anh yêu em chứ !
…..
Em biết anh nhận ra em vừa nói dối. Ngay cả bản thân em cũng thấy em thật dối trá khi nói như vậy. Nhưng tạm thời hãy cứ tin như thế đi nhé anh. Rồi anh cũng sẽ biết điều anh muốn. Chỉ là vấn đề thời gian.
Anh à, có lúc em tự hỏi. Có phải em đã sai lầm khi tỏ tình với anh không ?
Kí tên : Em “
-------------------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng…năm….

Em đùa anh đấy phải không ? Không nói lời nào mà cứ mất tích là sao ?

Em không biết là anh lo cho em đến chết đi được à ? Cũng không thèm nghe điện thoại nữa ! Em sắm điện thoại chỉ để cho đẹp thôi hay sao ?
Thôi được rồi, anh xin lỗi….Anh to tiếng với em rồi....Chỉ vì lo lắng quá hoá cuồng một chút thôi, không việc gì đâu…
Em à, anh nhớ em. Khi nào em mới về ?
Kí tên : Anh”
-------------------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng…năm….

Hai tháng rồi. Anh không nhận được bất cứ tin tức nào từ em.

Cứ như thể em đã bốc hơi khỏi cuộc đời anh vậy.

Anh sợ ý nghĩ đó, em biết mà.
Làm ơn trở về đi. Cảm giác không có em bên cạnh, khiến anh thấy mình như sắp chết đi.
Đừng làm thế với anh. Anh giận thật đấy.
Kí tên : Anh”
-------------------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng….năm…

Cuối cùng thì em vẫn không quay lại.
Tại sao làm vậy với anh ? Em thật nhẫn tâm.
Tại sao lại bước vào cuộc đời anh, làm anh hạnh phúc rồi lại khiến anh đau đớn đến muốn chết đi ? Tại sao lại để anh yêu em đến mức này ? Tại sao lại ra đi ?

Nếu anh có thể trả lời những câu hỏi tại sao ngu ngốc đó, có lẽ anh đã không cảm thấy  bế tắc như bây giờ, có lẽ anh đã có lí do mà hận em, mà chán ghét em.
Nhưng anh lại không có được câu trả lời. Vì vậy mà anh vẫn cứ thế yêu em.

Không phải anh không muốn quên em mà thực sự là không thể quên được.

Cảm giác đó thật tồi tệ, em biết không ?

Em thật xấu xa, thật độc ác. Vậy mà anh cứ không thể thoát khỏi em.

Có phải anh rất ngu ngốc không ?

Kí tên : Anh “
------------------------------------
“ Ngày…tháng…năm…

Chào cậu.

Có lẽ cậu cảm thấy rất đường đột khi tôi gửi thư cho cậu thế này. Tôi đã phải hỏi thăm rất nhiều nơi mới biết được địa chỉ nhà cậu. Tôi biết cậu là bạn trai của con gái tôi, tôi đã nghe nó nhắc rất nhiều về cậu. Nếu có thể, mong cậu tranh thủ đến nhà chúng tôi một chuyến. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có một số thứ mà tôi nghĩ là thuộc về cậu. Hãy đến và nhận lại chúng.

Cậu biết đấy, sự ra đi của con bé khiến lòng tôi và mẹ nó tan nát.

Ngày mốt là ngày thiêu. Nếu muốn gặp nó lần cuối, cậu có thể đến.
Dù sao cũng cảm ơn cậu đã yêu con gái tôi. “
---------------------------------
“ Thư chưa gửi, ngày…tháng…năm…
Anh của em.

Khi anh đọc được bức thư này, em đã đi đến một nơi rất xa.

Em biến mất mà không nói tiếng nào, anh giận em lắm phải không ? (đừng nhíu mày nữa mà, em không thích đâu ! ).

Anh à, có một số chuyện mà em chưa bao giờ nói với anh, nhưng giờ thì em sắp nói rồi đây, anh hãy kiên nhẫn một chút.

Em thật ra…không khoẻ. Ngày em gặp anh, đó cũng là ngày em biết mình chỉ có thể sống thêm 1 năm nữa mà thôi. Thật ra, từ trước đến giờ, em chưa bao giờ nghĩ mình đã chịu thiệt thòi. Em có bố mẹ rất thương em, mọi người cũng rất thương em. Em cảm thấy như vậy đã là rất hạnh phúc. Em đã sẵn sàng cho chuyến đi xa mà em biết là em không bao giờ có thể trở lại.

Cho đến khi em gặp anh.

Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy oán trách số phận. Tại sao không để em gặp anh sớm hơn, hay có thể cho em sống lâu hơn một chút ? Sao lại bất công với em như vậy ?

Khi tỏ tỉnh với anh, em không nghĩ nhiều. Em càng không nghĩ anh lại chấp nhận yêu em, ở bên cạnh em, để em cũng có thể yêu anh. Nhưng anh biết không, càng yêu anh, em càng nhận ra, hình như mình sai lầm mất rồi. Nếu để anh quá yêu em, yêu em sâu đậm thì khi em ra đi, anh sẽ thế nào đây ? Chính vì vậy mà em mong muốn anh hãy yêu em ít đi, mỗi ngày mỗi ít đi. Cứ như thế thì phần nào sẽ khiến anh đỡ đau đớn khi em ra đi. Nhưng sao anh lại làm em thất vọng ? Cứ mỗi ngày dần trôi qua, em lại càng cảm nhận được tình yêu của anh, lớn dần lớn dần. Anh muốn em phải thế nào đây ?

Cho nên em mới biến mất. Để anh ghét em, giận em, không quan tâm đến em.
Anh à, em sai rồi. Lẽ ra em không nên gặp anh, không nên bước vào cuộc đời anh như thế. Em chỉ nghĩ đến mình thôi.

Em rất xấu xa.

Em biết anh chỉ thích gái ngoan thôi, không thích gái hư. Nhưng giờ em hư rồi đấy, đừng yêu em nữa ! (đừng lấy cái bộ mặt doạ người đó ra, em không sợ đâu, em vẫn giữ  nguyên lập trường ! )

Em biết, anh không phải cái máy, muốn quên là quên được. Thôi thì anh cứ buồn nhưng chỉ một chút thôi nhé ! Đừng bắt chước mấy anh nam chính trên phim em vẫn hay xem, buồn thì uống rượu, hút thuốc, bỏ cơm…Con gái sẽ bỏ chạy mất ! Đến lúc ế thì đừng có trách em sao không dặn anh. Vả lại, dù sao em cũng là tiền thân bạn gái anh, cũng nên có trách nhiệm một tý chứ, phải không anh ?

Anh đừng trách em trước lúc đi xa còn nói nhăng nói cuội dài dòng thế, em lo cho anh thôi. Nhớ tự chăm sóc mình đấy !

Kí tên : Em

Tái bút : mấy cái vết nhoà nhoà là tại em ngồi bên cửa số bị nước mưa bắn vào chứ không phải em khóc đâu đấy ! Nhớ đó, đừng yêu em, để một mình em yêu anh là đủ rồi “
--------------------------------
Chàng trai gấp bức thư lại, ngước nhìn trời.
Anh đã đọc đi đọc lại bức thư đến mức sắp thuộc lòng nội dung của nó. Nhưng anh vẫn cứ thích đọc, thích nhìn chữ viết đều đặn của cô trên mặt giấy.

3 năm rồi. Cô đã rời xa anh ngần ấy thời gian.  

Anh sống rất tốt. Anh vốn dĩ là một người rất biết nghe lời, là lời của cô thì sẽ càng ngoan ngoãn làm theo. Anh nhắm mắt tận hưởng từng đợt từng đợt gió thổi qua, mát lành. Nhẹ nhàng, mềm mại như cô vậy. Trong lòng anh, cô giống như chỉ là đi xa chứ không phải là chết đi. Anh chưa bao giờ thôi cảm thấy sự tồn tại của cô. Không biết giờ cô đang ở đâu, làm gì….

Đang mơ màng, anh nghe có tiếng bước chân, càng lúc càng gần anh. Anh mở choàng mắt, hướng  về phía người đang đi tới.

“ Anh gì đó ơi, chúng ta…quen nhau nhé ! “

-HẾT-

17.07.2011
Vicky :)






2 comments:

Violet ♥ nói...

Con điên :"( sao mà truyện buồn vậy :"(( tôi đang khóc đây :"(( ~ thật sự thì bây giờ tôi cần được khóc...phải, tôi đang rất khó chịu, mệt mỏi về những cảm thức của tình yêu, nhưng dù sao đó cũng là 1 chuyện khác =) ~ cám ơn bà nhé :) tay nghề càng ngày càng cao rồi đấy =) ~ cốt truyện đơn giản và rất ư là bình thường, nhưng những lá thư chưa gửi đó đã làm nên 1 cái gì đó rất sâu lắng =) bravo =)

Vicky :) nói...

:) cái hay đến từ sự giản dị. Tui biết cốt truyện này, nếu ko đọc kĩ, người ta khó nhận ra được cái bi thương của nó. Đau khổ nhất không phải là khi ta không có được thứ gì, mà là khi ta đã từng có được rồi để mất đi mà :D Thanks bà đánh giá cao truyện tui viết, hihi :">

Đăng nhận xét