Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Truyện đang-suy-nghĩ tên 2

Chương 2: CHA CON

Phương Linh cứ thế đứng chết trân nhìn kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang đứng trước mặt mình. Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức chịu không nổi. Rõ ràng là nhà hắn ta, vậy mà không chịu chỉ cô lấy một tiếng, làm cô muộn học, bị ba hắn làm khó. Ôi,hai cha con xấu xa ! Cô rủa thầm trong bụng. Phương Linh giận đến mức phát run lên. Bầu không khí đột nhiên trầm lặng kì quái, sát khí bừng bừng khiến người ta không lạnh mà run.
Mặc kệ cô đứng đó, sắc mặt như trở nên méo mó vì điên tiết, Cao Triết vẫn không hề tỏ ra nao núng, ngược lại, đôi môi mím chặt để kìm nén tràng cười ngặt nghẽo của hắn càng có tác dụng “ châm dầu vào lửa”.Thầy Minh thấy tình hình có vẻ không ổn, liền tỏ vẻ ngạc nhiên lên tiếng:

- Ô, hai đứa này biết nhau à ?
-  Xin phép thầy, em không muốn làm bài nhóm với người đó. Em tự làm cũng được – không trả lời câu hỏi rõ-ràng-thừa-thải của thầy, cô thẳng thắn, nét mặt khó chịu thấy rõ.
- Chà, thế em nghĩ em giỏi quá rồi phải không ? Ở đây ai cũng có nhóm, chỉ mình em là không cần nhóm thôi. Nếu em giỏi đến thế thì tôi có cần phải kêu em đến đây học không hả ? – Phương Linh định mở miệng nói gì đó nhưng  đã bị thầy Minh chặn lại – Không nói nhiều. Tôi đã sắp xếp thế nào thì cứ làm y vậy. Đừng có ý kiến này nọ nữa – rồi thầy quay sang Cao Triết, cười bảo – Con vào rửa mặt đi rồi ra giúp ba.

Cao Triết không đáp, đi thẳng vào trong, lúc đi ngang qua nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của Phương Linh, cũng không bỏ qua cơ hội mà cười khẩy châm chọc. Còn cô chỉ biết căm hận, nuốt lửa giận vào trong.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm ấm sau màn đụng độ đầy kịch tính giữa Phương Linh và Cao Triết, nhưng sự thật lại không được như thế. Cô ngồi một bên cúi đầu mải miết làm bài còn tên ngồi cạnh cứ làm ra vẻ thoải mái lắm, tai đeo headphone,mắt đọc sách, chân duỗi thẳng, các ngón tay lại không ngừng gõ gõ lên mặt bàn, khiến cô không tài nào tập trung được. Nhưng Phương Linh vẫn cố gắng làm ngơ, coi như không thấy – không nghe – không biết.Làm bài được một lúc, không chịu nổi nữa, cô hướng ánh mắt tức giận về nơi phát ra tiếng “ lạch cạch” khi các đầu ngón tay của hắn chạm vào mặt bàn. Phía bên cạnh cô, các ngón tay thon dài vẫn đều đặn gõ xuống mặt bàn cứ như đang theo một nhịp điệu nào đó. Ánh mắt Phương Linh từ kiểu nhìn bất mãn chuyển dần sang tò mò, chăm chú. Ai đời con trai lại có tay đẹp hơn con gái thế, ông trời bất công. Cô thầm phàn nàn ghen tỵ.

- Này, nhìn đã chưa ? Sao còn không mau làm bài ? – một tiếng nói đột ngột vang lên khiến cô giật bắn người.
-Hừ, cũng biết là bị nhìn đấy ! Tôi đang cố làm bài, sao anh cứ gõ bàn kiểu đấy, ai mà tập trung cho nổi – cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp trả.
-Ồ, xin lỗi nhé, thói quen khó bỏ - hắn nói, không có vẻ gì là đang hối lỗi cả. Cô bỏ mặc hắn, tiếp tục làm bài. Làm được một lúc, Phương Linh đột nhiên ngưng lại. Bài này, cô không biết làm. Cô nhìn chăm chăm vào cái đề bài được in trên trang giấy, cứ như nếu cô bỏ công ra nhìn nó lâu hơn một tý thì cô sẽ giải ra vậy ( ! )

- Lần này không có tiếng gõ tay lên mặt bàn, sao lại ngừng làm bài đấy ? – Kẻ ngồi cạnh vẫn không bỏ qua bất cứ thời cơ nào để săm soi cô – Hay… không biết làm bài đấy ?
- Đang suy nghĩ, không phải không biết  – cô cố chống đỡ lòng tự tôn của mình một cách chóng vánh.

Cao Triết không buồn quan tâm đến kiểu chống chế trẻ con của cô, hắn giựt tờ đề trong tay Phương Linh một cách dễ dàng, xem chăm chú.

- Bài nào ? – mắt vẫn không rời tờ đề, hắn hỏi cô
- Bài 5b đó – cô trả lời, không tỏ tý cảm xúc gì. Cao Triết liếc sơ qua đề bài 5b rồi quay sang cô, một bên mày nhướng lên sau cặp kính cận
- Bài này có gì là khó ?  Dễ thế mà không biết làm à ? – hắn nhìn Phương Linh,cười nhếch mép. Cái kiểu cách hách dịch đó thật khiến người ta muốn nhảy dựng lên mà bóp cổ hắn cho đã tức,nhưng xét tới thân phận đi học phụ đạo bèo bọt của mình, cô cũng không thể làm gì. Vả lại,hắn nói thế cũng không phải không đúng. Cao Triết bắt gặp cái mặt xìu xuống như “ bánh bao chiều “ của cô, cũng không nỡ công kích nữa, chỉ thở dài rồi ôn tồn nói :

- Thôi, tập trung nghe giảng nè !
Rồi hắn bắt đầu giảng. Giọng nói trầm ấm và cách giải thích rõ ràng dễ hiểu khiến đôi lúc Phương Linh cũng không tin được là có thể phát ra từ một người có vẻ ngoài “ như thế” . “ Như thế “ có nghĩa là khó gần, ngạo nghễ và bất cần. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng nhìn chung, Cao Triết khá dễ nhìn với dáng người cân đối, khuôn mặt hài hòa với sống mũi cao và đôi mắt ánh lên cái nhìn dễ làm những cô gái yếu lòng lạc lối. Hắn giảng xong, Phương Linh cũng gần như nắm bắt được hết. Cô không giấu vẻ kinh ngạc :

- Anh học ngành sư phạm hay sao thế ?
- Hờ, “ chụp ếch “ này, bộ trông tôi có vẻ gì giống như thích cái ngành chán phèo đó lắm à ? – hắn đáp, tay cầm quyển sách đọc tiếp phần đang bỏ dở.
- Thế anh học trường nào ? – cô hỏi dồn
- Trường…-hắn đang chăm chú đọc sách, định theo quán tính mà nói ra rồi, nhưng sực nhớ lí do mình không được vào phòng nghỉ ngơi mà phải ngồi đây, liền quay phắt sang Phương Linh – Này nhóc, đến đây để điều tra tôi đấy à ? Làm bài đi !

Cô nhùn vai kiểu “ không nói thì thôi “ rồi tiếp tục làm bài, còn hắn cũng quay lại với việc hắn đang làm dở cho đến khi thầy Minh sửa bài tập xong xuôi và cho nghỉ. Từng tốp học sinh lục đục kéo nhau ra về, chỉ còn mỗi Phương Linh còn nấn ná nán lại. Thầy Minh nhìn cô với vẻ khó hiểu

- Này, còn chưa chịu về còn đi đi lại lại trước cửa nhà tôi làm gì thế ? Có ý đồ xấu xa gì phải không ?
- Thật ra…thầy ơi, em không nhớ đường để ra đường lớn bắt xe bus ạ ! – cô khốn khổ giương đôi mắt “ngây thơ vô số tội “ nhất để nhìn thầy khiến ông vừa tội vừa thấy buồn cười. Ông quay sang Cao Triết đang giúp ông dọn dẹp bàn ghế :

- Con chuyển “gói hàng” này ra đường lớn giúp ba nhé ! – ông vừa nói vừa chỉ chỉ Phương Linh. Cao Triết không nói gì, chỉ bước thẳng ra cửa, Phương Linh cũng vội vã chào thầy rồi chạy theo. Nhìn theo hai cái bóng dập dìu song song nhau trên mặt đường cho đến khi chúng khuất hẳn, vị thầy giáo khẽ mỉm cười rồi bước vào trong nhà.
-----------------------------------------

Cao Triết và Phương Linh đi trên đường, không tìm ra chuyện gì để nói khiến bầu không khí yên ắng một cách kì quái.Mãi đến lúc Cao Triết định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy tiếng cô vang lên :

- Này anh, sao lúc tôi hỏi anh địa chỉ nhà thầy,anh lại vờ như không biết thế ? Anh bỡn cợt tôi đấy à ? – cô tức tối nói. Nỗi uất ức mà cô không tài nào hiểu được có dịp bộc phát.
- Thì ra là vẫn còn để bụng chuyện đấy  - Hắn quay sang cô nhăn răng cười nhưng rồi vẻ mặt ngay lập tức mất hẳn vẻ bông đùa. Y hệt như lúc cô hỏi địa chỉ nhà thầy- Lí do à ? Đơn giản thôi, tại anh đây không thích chỉ ! – hắn phán xong rồi nhún vai tỏ vẻ như  đó là một điều “ đương nhiên “. Phương Linh tất nhiên không chịu cái kiểu trả lời đó của hắn, nhưng cô cũng không hỏi thêm. Hắn đã nói thế còn hỏi kiểu gì nữa. Ngược lại, có điều này cô thắc mắc lâu rồi mà vẫn chưa dám hỏi, sợ thành ra đứa nhiều chuyện. Cô lấy hết can đảm, giọng nói phát ra nghe rụt rè và khẽ khàng, thực chất không giống với phong thái đĩnh đạc thường thấy của cô
- Anh…tôi hỏi thật, không phải thì thôi nhưng…hình như anh với thầy không hợp nhau phải không ?
- Hả ? – hắn kinh ngạc, vẻ sửng sốt ánh lên trong đôi mắt đằng sau gọng kính bóng lóa.
- À không…Nếu không phải thì anh cứ coi như tôi nói nhảm đi. Tại tôi thấy anh với thầy dù là cha con mà sao trông xa cách lắm. Tôi đó giờ rất nhạy mấy chuyện như  thế nên tôi đoán mò vậy thôi…

Hắn dừng bước, nheo mắt nhìn cô. Đôi mắt hắn như máy scan, quét một lượt khắp khuôn mặt cô dò hỏi. Cô nhìn lại hắn vẻ khó hiểu, không tài nào đoán nổi trong đầu hắn đang chứa những gì. Mãi một lúc sau hắn mới đột ngột  cười lớn, hình như có điều gì khiến hắn thấy thú vị lắm.

-Này, cô…theo dõi hai cha con tôi hả ? – giọng nói vẫn còn ngắt quãng vì cười – “ Chụp ếch “ này, tò mò quá không có lợi đâu. Tôi nghĩ cô nên giành thời gian lo cho môn Hóa của cô còn có lí hơn ! – nói rồi bỏ mặc cô vẫn còn chưa phản ứng kịp với kiểu thay đổi thái độ như  lật-úp bàn tay của hắn, Cao Triết quay lưng đi trước, hướng ra đường lớn. Ngay cái giây phút hắn quay lưng đi, nụ cười trên môi hắn đã nhanh chóng tắt ngấm.
Cuối cùng cả hai cũng ra được tới đường lớn. Hắn quay sang cô:
-Này, giờ đã nhớ đường rồi thì sau này tự thân vận động đi nhé ! Anh đây không nhàn rỗi đâu !
- Hehe, cám ơn ! – cô quay sang nhìn hắn với vẻ mặt tươi tắn, cứ như hắn chưa từng cười nhạo chuyện cô té chỏng gọng trên đường và là nguyên nhân gián tiếp khiến cô muộn học. Rồi cô đưa tay ra, nháy mắt  -  Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài, môn Hóa của tôi đành nhờ anh với ba anh vậy ! Hợp tác vui vẻ nhé !
- Hờ, ừ thì, hợp tác vui vẻ ! – hắn miễn cưỡng nắm lấy bàn tay của Phương Linh. Cô khẽ lắc lắc tay như kiểu bắt tay của các chính khách trên TV. Một con bé ngây ngô khờ khạo. Quen hắn không bao lâu mà làm như hiểu hắn lắm. Bản thân hắn còn không hiểu nổi mình nữa mà.
-------------------------------------------

Nhìn Phương Linh lên xe bus rồi hắn mới quay về nhà. 

- Con về đấy à ? – thầy Minh từ trên lầu đi xuống.
- Con lên phòng đây – hắn quay lưng
- Lâu lắm mới thấy con ngoan ngoãn làm theo lời ba đấy nhỉ ? – ông bất chợt nói
- Sẽ không có gì thay đổi hết – hắn vẫn quay lưng về phía thầy Minh, giọng nói như gió thoảng rồi bỏ lên lầu bỏ lại thầy vẫn đứng đó, im lặng.

Cao Triết đóng cửa phòng lại. Phải, hắn và ba hắn, không hòa hợp như vẻ bề ngoài. Hắn không thể tha thứ cho ông vì những chuyện cũ rích trong quá khứ, những chuyện mà đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ tới, hắn đều cảm thấy như có cái gai, chỉ muốn tiện tay bẻ gãy rồi vứt đi.Nhưng,việc đó lại quá sức của hắn. Dù vậy, đó  cũng là chuyện riêng của cha con hắn. Hắn không muốn người ngoài biết chuyện, nên trước mặt bàn dân thiên hạ đều nghe lời ông, đóng vai một đứa con ngoan ngoãn. Mà thật ra cũng có ai biết đâu, ngoại trừ con bé đó. Sự tinh nhạy đáng gờm kia khiến hắn khó chịu. Hắn cảm thấy mình như bị xâm phạm đời tư một cách trắng trợn.


( đón xem chương 3 )

9 comments:

Violet ♥ nói...

Hê hê, đã đọc xong chương 2 rồi x) ~ rất ư là kịch tính đấy, cặp này vui nè =)), ngạo nghễ nhưng cũng rất đỗi bt và đáng iu x) thằng này có vẻ là đứa cũng đặc biết ko kém nhỏ kia nhở ;)) ~ anw, đọc tiểu thuyết của pà giống đọc tiểu thuyết của mấy tác giả Trung Quốc thật ;)) hé hé, chờ chap 3 x)

mắm xD~ nói...

lại sai chính tả :P *máy scan* not *mấy scan*
thứ 2 là má nên dùng lối xưng hô *tôi-anh* với *tôi-cô* thì nghe có vẻ hợp với sự không thích nhau của hai người hơn.cái kia nghe nhẹ nhàng mà thân thiết qá :P
con thấy phần này k hay bằng phần 1 :P hì.góp ý cho má biết thôi :P hi vọng phần 3 sẽ kịch tính hơn :x

chayo má \m/ <3

Vicky :) nói...

giời ạ,biết ngay là cái vụ xưng hô >< Đang đợi đây đứa nào chỉnh dùm đây :-w ko biết xài cái gì cho vừa :-<
Còn cái này ko hay = p1 thì cũng đành chịu thôi, phần chuyển giao mà =)) Đòi hay kiểu gì =)) Lại sai chính tả lằng nhằng. Bực mềnh =='

mắm xD~ nói...

hôm bữa đang ngồi coi cái bố con hỏi "truyện gì đây ? có hay ho gì không ? nội dung là gì ?" =))
như tra khảo vậy ==
và lúc con nói má viết,bố con đã ngạc nhiên sững sờ thốt lên "NÓ VIẾT ĐƯỢC CẢ TRUYỆN CƠ À :-O" =))

Vicky :) nói...

ố ồ ô =)) Thiệt tình...ko biết nên vui hay buồn =))

Suchaz Bennoda nói...

đúng quá, truyện của gấu mang đậm hơi hướm TQ =)))))))))))))))))))))
đọc tiểu thuyết TQ vừa thôi =)))))))))

Suchaz Bennoda nói...

truyện... rất là... hay
TAO MUỐN ĐỌC CHAP 3, VIẾT LẸ LÊN CON MẮM THÚI =))

Vicky :) nói...

=)) bậy mày ;)) ảnh hưởng của nhiều nguồn mà :)) Chị con bạn tao dọc truyện khác của tao lại kêu giống hơi hướm văn học Anh mới ghê =))

Vicky :) nói...

viết đc nửa chap 3 rồi, đừng có hối, tịt nguồn cảm hứng =))

Đăng nhận xét