Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

BỐ VÀ MẸ


1.Gần đến kỉ niệm ngày cưới của papa và mama ta, sợ tới hôm đó bận học, viết một bài coi như quà mừng :”> Yêu cả hai người <3
2. Gửi đến mọi người, thử một lần tự viết ra những nhận xét về bố mẹ mình, thật ra cũng rất thú vị :)) Đừng có giữ mãi trong lòng, đến lúc nóng nảy nói ra làm tổn thương bố mẹ thì thật không hay :) Mọi người đọc rồi nghĩ thử xem bố mẹ ta có giống bố mẹ mình không :">



Ở khía cạnh nào đó, bố và mẹ là hai thái cực khác nhau nhưng lại giống nhau một cách kì lạ,khó hiểu.

Mẹ - người mà có thể nói là sinh ra ta lẫn tính cách của ta – là một người…sao nhỉ, “nóng bỏng” ( đụng vào phỏng liền :P ), rất rõ ràng, thẳng thắn, nghĩ gì nói đó và chắc chắn là không ai ăn hiếp nổi ( nổi điên là vô cùng ghê gớm nha :-S ). Tuy vậy mà bình thường thì lại tiêu sái phóng khoáng, rất được lòng người a~ ( dĩ nhiên không phải lúc đang lên máu rồi ;)) ) Chính vì vậy mà nhiều đứa bạn của ta dễ  dàng bị “ lừa tềnh” khi lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ta. Nghe ta than mẹ ta lúc nổi giận mà nó không tin mới chết mợ không cơ chứ !!!! Mẹ ta lúc giỡn cũng rất bạo a~, hơn cả bọn teen chúng mình =)))))

Bố ta lại khác.

Lúc thường thì im im, phải nói là kiệm lời quá-mức-cần-thiết nhưng lời nào nói ra đều như có kèm dao lam, nhiều khi bị nói trầy da tróc vẩy mà không đỡ kịp :-S, hay đeo bộ mặt ngầu ngầu dọa người, không quá nóng, dễ dỗ ngọt ( còn ai dụ nữa ngoài ta :”> ), lúc hai vợ chồng cãi nhau, chắc chắn thua vì…nóng không lại, có cãi cũng bằng thừa. Bố ta rất rộng rãi với con cái, cưng con nhưng không chiều hư, không thích bị người ta đùa nhưng lại khoái đùa người ta (=))) thiệt pó tay ), nói chuyện không màu mè hoa mỹ nhưng cũng không phải kiểu hồ đồ, không biết nghĩ trước nghĩ sau.

Mẹ ta lúc tức giận nổi cơn tam bành, phải nói là không quạt nào thổi nguội nổi. Nói giận là giận ngay, không phải kiểu bom hẹn giờ. Nhưng nóng một lần là thôi, không khoái cù nhây, không phải kiểu lằng nhằng khoái nói qua nói lại. Phải nói là ta khoái nhất tính này mà cũng nản nhất tính này của mẹ ta. Đơn giản là chơi kiểu “ đau một lần rồi thôi thật đấy” nhưng kiểu “ một lần” này nhiều khi làm người ta có cảm giác như bị vả vào mặt hay tạt nước sôi, rất kinh khủng a~ :-SS

Bố ta lại khoái kiểu mềm mỏng, khi nào bị áp bức lắm, chịu không nổi mới phát tiết. Bố ta dạy dỗ con cái, khoái nhất là gom lại một lần để chửi. Lớn tuổi, nhiều khi thần trí kém đi, thế nên nhiều khi ta nhớ rõ ràng hôm trước mới chửi vụ đó xong, hôm nay chửi lại lôi ra nhây thêm đợt nữa, khác hoàn toàn với mẹ ta. Kiểu này thì ta cùng đám hỗn đản anh trai với em gái ta, phải nói là riết bị “lờn”, như kiểu “lờn thuốc” ấy :)) Không phải là không nghe theo, nhưng đại khái là không đủ uy lực để làm bọn gan to như chúng ta sợ hãi ( kiểu uy lực như mẹ ta, thiếu cái đấy đấy :”> ). Bù lại, chính vì bố ta hay lôi tới lôi lui cùng một vấn đề, lắm lúc khiến ta chỉ muốn bứt đầu ra hay cắt bớt tai để khỏi nghe ( 8-} ) Không phải ta bất hiếu, nhưng thử đặt mình vào vị trí của ta mà nghĩ xem, không phát điên thì thật là đủ trình làm sư cụ cụ cụ cụ cụ  của ta luôn ^:D^

Mẹ ta nóng nảy, dễ cáu nên cần tìm chỗ xả bớt ( kiểu như xả stress, hờ 8-> ) Mà ta sinh ra lại có cái khiếu lắng nghe-an ủi nên thường là người bị tìm tới đầu tiên. Kinh nghiệm cho thấy, phải biết linh hoạt biến hóa mới gọi là thành tài, xem xét lí do khiến mẹ ta nổi điên mà tùy chọn cách giải quyết. Nếu cùng là chuyện khiến mình nổi cáu thì phải hùa theo, khiến mẹ cảm thấy như có đồng minh, tâm trạng tất nhiên sảng khoái bội phần, nhanh chóng nguôi lửa giận. Cư nhiên nếu là chuyện gia đình, quan hệ xã hội, thì phải nói năng ngọt ngào có lí lẽ đàng hoàng như làm văn nghị luận ấy, khiến lửa to thành lửa nhỏ, có lửa thành không lửa. Đó mới là đạo ăn nói, ứng xử a~ ( :”> nghe ra sao thấy mình thật ranh ma quỷ quyệt làm sao =))) )

Bố ta thì cũng làm kiểu tương tự. Nhưng bố ta ít nóng nảy hơn, nên ta cũng ít khi dùng mấy chiêu này. Chủ yếu mấy tuyệt kĩ đều được tung ra lúc muốn xin xỏ gì đó mà thôi :”> Bố ta đương nhiên biết mấy trò này, đáng tiếc a~, chỉ biết một mà không biết hai, chỉ biết dấu hiệu nhận biết chứ không biêt cách phòng tránh =)))))
Mẹ ta nói khó tính không khó nhưng nói dễ cũng không dễ. Học hành thì cấp 2 còn đòi hỏi xếp hạng, điểm trung bình, blah blah blah. Lên cấp 3 thì cư nhiên nới lỏng, không thích ép buộc con cái, nhưng dĩ nhiên cũng phải đạt được tiêu chí đưa ra của mẹ, nới lỏng chứ không phải buông tay, mặc con tung hoành làm gì thì làm. Thế mới nói, mẹ ta, tuy lỏng mà không lỏng, thực khiến người ta không lạnh mà run a~, muốn bê bối cũng không có cửa 8-} Đối với mẹ ta, chỉ cần học hành đạt chuẩn, thứ gì cũng cho. Chơi bời, tung tăng, sắm sửa,…chỉ cần không phải kiểu đua đòi quá đáng, chắc chắn sẽ đáp ứng, không hỏi nhiều.

Bố ta nhìn chung dễ tính, là người đơn thuần. Thường là không chống đỡ lại cái trò nhằn nhì năn nỉ của lũ bọn ta, nhiều khi ngoài miệng cứng cỏi bảo:” Không là không !” nhưng đến tối hay sớm hôm sau lại âm thầm đáp ứng ( =))) ) Bọn ta thường lấy chuyện này ra để chọc quê bố ta, trở thành câu chuyện cười kinh điển trên bàn ăn !
Bố mẹ ta nhìn chung là hai người với hai tính cách khác nhau  tuy nhiên lại giống, giống ở cái thần thái. Cái thần thái mà ta tin rằng chỉ những cặp vợ chồng lâu năm mới có. Trải qua nhiều sóng gió, lắm lúc cũng tưởng chừng như con thuyền gia đình sắp vỡ tan nhưng cuối cùng vẫn duy trì được đến giờ, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nên biết quý trọng :)


"Hãy yêu thương đi những trái tim hững hờ
Hãy yêu thương đi vì ngày mai ai cũng về với cát bụi
Hãy yêu thương nhau như chính ta yêu thương mình..." 


08.06.2011
Vicky :)

0 comments:

Đăng nhận xét